Vicogroup du xuân2
image
image
image
image
image
image
image
Vicogroup du xuân2

Bạn có thể cần ai đó giúp đỡ nhưng họ lại trốn tránh hoặc từ chối khéo bạn vào những thời điểm quan trọng

Tôi có một người bạn tên Tùng. Thực ra không hẳn là bạn tôi mà do tôi chơi với một người bạn thân và quen được người này. 

Anh này thường thích khoe rằng anh ta rất am hiểu về cà phê và không có ông sếp nào trong ngành này mà anh không quen biết. Những người mới nghe lại càng ngưỡng mộ anh ta không ngớt. Tại những bữa tiệc, anh ta lúc nào cũng thao thao bất tuyệt bài ca về mối quan hệ của mình trên khắp đất nước. Anh đã làm quen và duy trì các mối quan hệ từ khi bắt đầu học đại học qua mạng xã hội. 

Trước đây, anh có ý định mua nhà ở thành phố nhưng tiền tiết kiệm của anh không đủ, còn thiếu khoảng 100 triệu đồng. Anh liền mượn trên mạng xã hội nhưng chẳng ai quan tâm. Anh gọi điện cho những người 'anh em trên mạng' thì toàn nghe tút tút hoặc máy của người bên kia báo bận hay họ viện cớ từ chối. Hầu hết những người cho anh ta mượn tiền là người thân, bạn bè và đồng nghiệp. Ngay cả những 'ông lớn' mà anh quen biết trong ngành cũng tìm cách từ chối khéo và đẩy anh ta ra khỏi ngành. Có người 'nhân đạo' kêu anh tự liên lạc với số điện thoại của các ngân hàng vay vốn.

Vậy nên, người bạn mời ăn cơm mỗi tối hay người mà bạn coi là anh, là chị chưa chắc gì đã vung tiền cho bạn mượn, giúp bạn giải quyết khó khăn. Họ thân thiết như vậy đấy nhưng khi cần thì "thân ai nấy lo". 

Chỉ có những gia đình và những người thực sự yêu bạn mới giúp bạn. Họ không cần bạn mời cơm để trả ơn, cũng không cần bạn phải báo đáp bằng hiện kim. Họ sẵn lòng giúp bạn vì họ coi bạn là một phần trong cuộc đời họ. Hãy trân trọng những người dốc lòng yêu quý bạn.

Muốn cùng nhau hợp tác và phát triển thì chú ý đến hai điều

Đầu tiên, nguyên tắc chính của các mối quan hệ là "trao đổi."

"Môn đăng hộ đối" trong nghề nghiệp là gì? Điều đầu tiên bạn cần biết là tài khoản của bạn phải có nhiều tiền, học thức tương xứng và thu nhập cao. Sự kết hợp của ba điều này có thể phản ánh việc mọi người ở cùng đẳng cấp với nhau hay không.

Một phóng viên đã phỏng vấn một đứa trẻ ở trường mẫu giáo. Đứa trẻ này có rất nhiều tiền ở nhà và thường mang nhiều đồ chơi và đồ điện tử đến trường. Những đứa trẻ khác luôn thích tìm đứa trẻ này làm bạn để được chơi đồ chơi. Anh ta hỏi đứa trẻ: "Con có nhiều bạn bè như vậy hẳn là con rất nổi tiếng đúng không?" Đứa trẻ nói không, cậu chỉ có một người bạn, còn tất cả những đứa trẻ khác chỉ đến bên cậu khi chúng cần chơi đồ chơi, chỉ có chúng mới có thể cầm đồ chơi của mình để "trao đổi" với cậu, vì vậy ai cũng nghĩ đó là bạn của cậu.

Do đó, yếu tố để duy trì liên lạc và phát triển mối quan hệ đó là sự trao đổi, trao đổi ý kiến, cảm xúc, thông tin… Nhiều người không hiểu điều này. Ở nơi làm việc, họ liên tục mở rộng liên lạc và tham gia vào các mối quan hệ. Nhiều người thậm chí còn tự hào về số điện thoại của bạn bè họ đã lưu, bao nhiêu người họ gặp trong một tuần hoặc thậm chí chỉ trong một thời gian ngắn. Nhưng khi gặp chuyện thì sao? Những số điện thoại ấy có gọi được không?

Thời gian làm cho bạn từ từ xa cách những người xung quanh, gây ra lo lắng và mặc cảm cho bạn. Tuy nhiên, đối với những mối quan hệ không có bất kỳ điều kiện trao đổi nào thì cũng thực sự không quan trọng.

Thứ hai, mối liên hệ giữa người giàu và người nghèo rất thực tế:

Tôi có một cựu đồng nghiệp công ty tên Vương, làm nhân viên văn phòng trong công ty nước ngoài, lương tháng vài nghìn đô. Anh có cô bạn học chung đại học tên Andy, 27 tuổi đã trở thành CEO của một công ty Nhật Bản mức lương hàng năm là 2.000.000 $. Vài ngày trước, cô này có về quê thăm gia đình và gặp anh Vương. 

Trước đây, cô này thường đến nhà anh Vương và nói chuyện thường xuyên. Họ gặp nhau chỉ để kể cho nhau nghe về nhiều tin đồn trên mạng, ai thích ai, ai thầm yêu ai, ai kết hôn với ai… Tuy nhiên sau một tháng, vì những chủ đề như vậy được nói đến hàng chục lần nên khi gặp nhau, cả hai người đều lúng túng vì không có chủ đề mới. Bởi vì họ ở bên nhau, họ chỉ có thể thuật lại những chuyện cũ hàng chục lần khiến cả hai nhàm chán. Nhưng dần dần, do sự chênh lệch tiền lương khá lớn nên cả hai không còn trò chuyện với nhau.

Vương là một nhân viên văn phòng bình thường, anh thường đi làm bằng xe buýt, về nhà nấu ăn sau khi làm việc và thỉnh thoảng đến nhà hàng nhỏ để ăn món anh thích. Ngược lại Andy thường đi đến nhà hàng sang trọng, bar… và cuộc sống của cô khá sung sướng. Cô thường đi vào nhà hàng và khách sạn năm sao nghỉ dưỡng.

Có lần anh Vương mời cô uống cà phê, cô nói: "Hãy đến sảnh khách sạn năm sao chỗ tôi ở". Thế là, Vương đến chỗ cô, hai người uống hai tách cà phê, dùng hai chiếc bánh nhỏ và một đĩa trái cây. Vì là đàn ông lịch sự nên anh đề nghị thanh toán. Nhưng khi trả tiền, số tiền lên đến khoảng 3 triệu đồng, anh như gục ngã vì số tiền này đủ để anh ăn cả tháng.

Vấn đề giữa người giàu và người nghèo khác xa với những gì bạn tưởng tượng. Người giàu nghĩ bữa ăn vài triệu là bình thường trong khi nó lại là số tiền quá lớn đối với bạn. Nhưng vấn đề lớn nhất là điều này làm cho bạn mệt mỏi, chúng ta phải suy nghĩ và làm sao để lịch thiệp nhưng không phải quá phung phí trong thói quen sinh hoạt.

Những người mà gia cảnh không tương xứng nhau thì khó có thể bắt chuyện với nhau



Thư viện ảnh liên quan
Company
ĐẶNG NGỌC ANH VỚI
DOANH NGHIỆP VÀ DỰ ÁN CỦA TÔI
Cộng đồng doanh nhân Vceo Vico Group Khonhadat NFC CARD Học viện doanh nhân Vceo VICODO Dangngocanh Hội Phụ Nữ VN Sàn TMĐT VICO Áo dài VCEO

DANG NGOC ANH
dna

“Đặng Ngọc Anh được nhiều người biết đến là nữ doanh nhân trẻ tiên phong khởi nghiệp từ năm 21 tuổi. Sáng lập ra công ty VICO năm 2007, là một trong những công ty tiên phong trong lĩnh vực thiết kế phần mềm đa nền tảng tại Việt Nam. Đi lên từ chuyên môn trong lĩnh vực lập trình và phát triển phần mềm ứng dụng.”

© Copyright by dangngocanh.vn. All rights reserved. Designed by Vicogroup.vn